Đã hơn 19 ngày kể từ hôm nội mình về với đất. ... nội mất rồi - giọng cha mình rưng rưng qua điện thoại gọi cho mình. mình đang ăn chiều với bạn ở quán dì bò nhưng khi hay tin nội mất, mình không còn thấy đói nữa, chỉ thấy đau, tiếc và nhớ nội. cha mình nhờ bác Phong chạy xe ôm lên rước mình vào lúc 6h tối. Về tới nhà, mình thấy mặt mẹ hoảng lắm, mình từng nhiều lần bắt gặp khuôn mặt ấy vào những lúc trời mưa buổi sáng, mẹ hoảng sợ và có chút gì đó vội vàng. Lúc này trời đã tối lắm rồi, đường về bên nội lại có những đoạn ổ gà nhiều lắm, ban đêm thì mình với mẹ sợ ăn cướp, chúng chặn đầu xe để giật của cải. Trong nhà cũng chẳng còn có ai, lúc đó tự nhiên mình gan hẳn, đòi chở mẹ thẳng qua bên nội luôn. Nhưng nói gì nói, mình vẫn còn sợ, không hiểu vì lý do gì nhưng đó là một cảm giác bất an vô cùng khi không có cha ở bên cạnh mình và mẹ, khi không có một trụ cột che chở cho gia đình. ... hôm qua mình mới nói chuyện với nội. hôm qua là chủ nhật, mình về nội. Mình và cha hay về...
viết những điều yêu thương.