Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2023

CHỊ VÀNG

 "Ở đâu cũng được, nhà là nơi có người thương..." - Đi Bụi, Nguyễn Ngọc Tư ---------------------------------- Mưa ở An Giang buồn lắm. Dường như nó cũng buồn cho cuộc đời của chị Vàng.  Nay mình với gia đình xuống thăm nhà chị Vàng. Nhà chị đơn sơ, xung quanh là cây cối um tùm. Chị nói nào trời tối là buồn vô cùng. Chị ở nhà thui thủi với mẹ của mình là bà Năm. Mấy nay bà bị bệnh nặng, mình ên chị phải lo cơm áo cho gia đình. Bản thân chị cũng có bệnh, đó là căn bệnh tim bẩm sinh. Nó hành hạ chị mấy mươi năm nay khiến cho chị gầy trơ xương. Nhìn thương lắm. Lúc còn khỏe mạnh, mẹ hay dẫn chị lên nhà mình chơi. Nhớ hồi đó chị Vàng cùng đám con nít chơi với nhau vui lắm. Chị hay hái mấy cái bông trang màu đỏ để làm dây chuyền, vòng tay. Rồi chiều chiều xuống sông vớt mấy bụi lục bình để cắt ra làm bánh mì, làm xúc xích...Ôi đủ thứ trò mà trò nào cũng vui. Mình ấn tượng với chị Vàng bởi cái tính hiền lành của chị. Lúc nào gặp người lớn chị cũng dạ dạ vâng vâng. Có nhiều lần chơi ...