Hôm nay mẹ mình nấu một mâm cơm chay để cúng Bà ngoại. Mẹ nói nay là đầu tháng 7 âm lịch, người ở dưới âm phủ sẽ cho ngoại về nên phải nấu một mâm cơm cúng ngoại, cửa nhà phải mở rộng ra để đón bà vào và tối phải bật kinh Phật để ngoại được siêu thoát. Ngoại mất từ khi mình mới học lớp 5, một độ tuổi cũng đủ lớn để hiểu được nỗi đau khi mất đi người thân yêu nhất. Mình thương ngoại lắm! ... Từ lúc mới sinh ra đời, mình đã sống cùng cha mẹ với ngoại. Mẹ nói lúc trước do mẹ hay nằm nghiêng qua một bên trong lúc mang bầu mình nên khi sinh ra mình, má một bên của mình bị xệ xuống. Cũng nhờ ngoại ngày nào cũng vuốt vuốt má mà mặt mình khi lớn mới nhìn cân đối hơn. Mẹ hay nói giỡn: "Cái gì cũng tới tay bà ngoại" ... Hồi đó có mấy lần cha với mẹ đi bán, mình còn nhỏ xíu, cứ trời hừng sáng là mình khóc ầm lên vì thế mà ngoại cũng thức theo. Lúc nhỏ mình không muốn đi học, cũng không chịu rời cha mẹ nên cứ khóc như thế, ngoại dỗ bao nhiêu cũng không dứt nhưng chỉ cần chén cháo ...
viết những điều yêu thương.