Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2022

NGOẠI

Hôm nay mẹ mình nấu một mâm cơm chay để cúng Bà ngoại. Mẹ nói nay là đầu tháng 7 âm lịch, người ở dưới âm phủ sẽ cho ngoại về nên phải nấu một mâm cơm cúng ngoại, cửa nhà phải mở rộng ra để đón bà vào và tối phải bật kinh Phật để ngoại được siêu thoát.  Ngoại mất từ khi mình mới học lớp 5, một độ tuổi cũng đủ lớn để hiểu được nỗi đau khi mất đi người thân yêu nhất. Mình thương ngoại lắm!  ... Từ lúc mới sinh ra đời, mình đã sống cùng cha mẹ với ngoại. Mẹ nói lúc trước do mẹ hay nằm nghiêng qua một bên trong lúc mang bầu mình nên khi sinh ra mình, má một bên của mình bị xệ xuống. Cũng nhờ ngoại ngày nào cũng vuốt vuốt má mà mặt mình khi lớn mới nhìn cân đối hơn. Mẹ hay nói giỡn: "Cái gì cũng tới tay bà ngoại" ... Hồi đó có mấy lần cha với mẹ đi bán, mình còn nhỏ xíu, cứ trời hừng sáng là mình khóc ầm lên vì thế mà ngoại cũng thức theo.  Lúc nhỏ mình không muốn đi học, cũng không chịu rời cha mẹ nên cứ khóc như thế, ngoại dỗ bao nhiêu cũng không dứt nhưng chỉ cần chén cháo ...

MÙA MƯA

Cứ đến mùa mưa, mẹ mình lại phải lo lắng rất nhiều thứ.  Công việc của bà là bán bánh mì ở chợ thế nên cứ ngày nắng thì khách mới đông, còn ngày mưa thì chỉ có vài ba khách quen lui tới. Hôm nay là một ngày mưa, một ngày mưa tầm tã. Từ khoảng 5h mấy sáng, mưa đã bắt đầu nặng hạt, cứ thế mưa dai dẳng suốt cả buổi sớm. Mình theo mẹ bán vào dịp nghỉ hè, ở nhà cũng không làm gì nên theo mẹ đi bán kiếm tiền, một phần là cũng để giúp mẹ mấy việc vặt ở chợ như mua bọc, mua dây thun hay mua dưa leo, rau cải.  Và mùa mưa đến thì mẹ cần mình hơn cả. Cứ trời chuyển mây đen kịt thì mặt mẹ lại lộ ra dáng vẻ hốt hoảng không giống như những ngày nắng, những ngày mà mặt mẹ tuy có bị cái nóng làm cho đỏ mặt nhưng vẫn điềm đạm vô cùng. Những lúc như vậy, mình cũng biết tính mẹ hay lo nên cứ luôn miệng nói với mẹ: "Không sao không sao mẹ, chắc mưa lát rồi thôi!". Mình luôn dặn lòng là phải bình tĩnh để mẹ không phải lo. Nhưng nhiều lúc cứ nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của mẹ, mình cũng lo nhiều...